


Có tên tướng cướp vẹm tô-lâm
Đầu sỏ côn an đảng chết bầm
Dòng dõi hán gian chệt tô-định
Thù giống Lạc Hồng cố đế thâm
Hắn nhân một chuyến sang trời tây
Nhờ tay thánh-rắc-muối bên này
Đút miếng thịt bò vàng dát phẩn
Để nổi danh lừng với cỏ cây
Miếng thịt bò thơm dát phẩn vàng
Nuốt vào hôi thối cả tim gan
Biến lâm ra một con cầm thú
Độc ác lưu manh lẫn bạo tàn
Một anh bán phở ở Đà Thành
Dân thương đặt tên Thánh Rắc Hành
Đã dám công khai màn chế diễu
Cú đớp phân bò của lão Lâm
Cả nước một phen cười hả hê
Thiên hạ từ lâu đã chán chê
Lại càng khinh bỉ và ghê tởm
Đảng ma, tướng cướp, nhục ê chề
Đảng ta quá giận nổi cơn điên
Chẳng cần lý cớ với căn nguyên
Bắt nhốt năm năm trong nhà đá
Tội nghiệp con thơ và vợ hiền!
Riêng Thánh Rắc Hành vẫn hiên ngang:
“Việc làm chính nghĩa há từ nan!
Miễn là thức tỉnh hồn dân tộc
Tù ngục đoạ đày chẳng thở than.”